Khi ‘bùa Đảng’ hết ‘linh’

Ảnh: Reuters

ENGLISH VERSION BELOW

When the Party’s “Magic Charm” Loses Its Power

____________

Bỏ thời gian và kiên nhẫn đọc hàng chục bài viết trên các trang thuộc hệ thống tuyên truyền Đảng, từ tạp chí Ban tuyên giáo Trung ương (tuyengiao.vn), Ủy ban kiểm tra Trung ương (ubkttw.vn), Tạp chí Cộng Sản (tapchicongsan.org.vn), đến các bài viết trên báo Nhân Dân, mới thấy được sự “khổ tâm” của Đảng như thế nào, trước hiện tượng “diễn biến hòa bình” xảy ra “phức tạp” và “gay gắt” trong hàng ngũ Đảng. Tình trạng Đảng mất “nguồn cán bộ” hay chính xác hơn là có một cuộc “tháo chạy” âm thầm khỏi Đảng thật ra đã diễn ra từ nhiều năm nay…

“Gần đây, dư luận trong đảng và nhân dân tại nhiều địa phương băn khoăn, thậm chí bất bình về hiện tượng một số đảng viên sau khi nghỉ hưu không tham gia sinh hoạt Đảng ở địa bàn cư trú. Nhiều ý kiến cho rằng điều này đã ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh người đảng viên, cũng như uy tín của Đảng và phần nào thể hiện sự suy thoái về chính trị, tư tưởng của một bộ phận đảng viên như Nghị quyết TW4, khóa XII đã chỉ rõ. Đáng lo ngại hơn là hiện tượng này ngày càng phổ biến tại nhiều nơi” – đây là đoạn trích bài viết trên trang tin Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) ngày 31-10-2017.

Trước đó, một ghi nhận “đau lòng” cũng đã đăng trong Sổ tay xây dựng Đảng thuộc Ban Tuyên giáo Thành ủy TP.HCM phát hành tháng 2-2014, rằng: “Gần đây, có một số đảng viên tuyên bố “bỏ Đảng”, “công khai ra khỏi Đảng”…

Điểm chung của họ là công bố việc ra khỏi Đảng trên các trang mạng, tự xem mình không còn là đảng viên trước khi được cấp ủy có thẩm quyền quyết định… Họ không chỉ phủ định mục tiêu, lý tưởng của mình khi đứng vào hàng ngũ của Đảng mà còn phủ định sự lãnh đạo của Đảng. Đó là một sự phản bội”.

Như vậy là “sự phản bội” đã diễn ra từ lâu, âm thầm làm Đảng suy yếu, bởi những đối tượng “suy thoái đạo đức”, “biến chất”, mang tư tưởng “diễn biến hòa bình” và “tự chuyển hóa” trong hàng ngũ đảng viên. Có điều, chỉ thấy Đảng than thở, oán trách, đổ thừa, giận lẫy và thậm chí cay cú nhưng không thấy Đảng “phê và tự phê”, cũng như thẳng thắn nhìn nhận và đặt ra câu hỏi rằng tại sao Đảng trở nên mất sức hấp dẫn và không chỉ bị “quần chúng” xa rời mà cả đảng viên cũng ngoảnh mặt thề một đi không trở lại, mà “trong số những đảng viên sau khi nghỉ hưu bỏ sinh hoạt Đảng có cả một số đồng chí nắm giữ cương vị lãnh đạo cấp vụ, cấp sở ở các cơ quan trung ương và địa phương” – theo ông Nguyễn Văn Định, Phó Vụ trưởng Vụ Đảng viên, Ban Tổ chức Trung ương (VOV, 31-10-2017).

“Lá bùa Đảng” – tấm thẻ đảng viên – từng một thời uy phong và ẩn chứa đầy quyền lực. Muốn thăng quan tiến chức phải có “bùa Đảng”. Điều này vẫn còn đúng nhưng “bùa Đảng” ngày càng mất thiêng, đến mức bây giờ ít đảng viên nào dám khoe mình đang thủ thẻ đảng. Một thời, vào Đảng là niềm tự hào và hãnh diện (người viết bài này từng nghe không ít câu chuyện về nhân vật này hay nhân vật kia trong làng báo đã ôm lá cờ Đảng khóc rưng rức trong buổi lễ kết nạp Đảng).

Muốn vào Đảng không dễ: phải bị xét lý lịch gay gắt, được hai đảng viên chính thức giới thiệu, và phải có “đơn tự nguyện xin vào Đảng” – nêu rõ “động cơ đúng đắn” vào Đảng; có “giác ngộ” chính trị; phải tán thành quan điểm, đường lối xây dựng CNXH; không ủng hộ đa nguyên, đa đảng; không phủ định chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh; và còn phải là “người ưu tú” và được “nhân dân tín nhiệm”… Sau khi được giới thiệu, đối tượng còn phải trải qua thời kỳ thử thách để “rèn luyện”, “tu dưỡng đạo đức cách mạng”…

Những điều này trong thực tế chỉ tồn tại trên lý thuyết. Đảng đang tuyển mộ khá thoải mái cho “đầu vào”. Lực lượng nòng cốt của Đảng vẫn là đoàn viên, công an, quân đội, viên chức chính quyền cơ sở nhưng việc phát triển xây dựng Đảng cũng đang nhắm vào số lượng hơn là giới hạn trong thành phần “người ưu tú”.

Điều 21 trong chương V (“Tổ chức cơ sở Đảng”) trong Điều lệ Đảng ghi: “Tổ chức cơ sở Đảng (chi bộ cơ sở, đảng bộ cơ sở) là nền tảng của Đảng, là hạt nhân chính trị cơ sở”. Nói cách khác, Đảng phải phát triển từ cơ sở đi lên. Cơ sở phải mạnh thì cơ cấu tổ chức Đảng mới cứng. Điều này được thực hiện ở cấp cơ sở bằng các chiến dịch “thi đua”. Cơ sở nào tổ chức “tuyển mộ” càng nhiều thì càng được đánh giá “cơ sở chi bộ có chất lượng sinh hoạt Đảng tốt”. Đảng viên nào càng giới thiệu được nhiều “nhân tố mới” thì càng được “điểm” cao và có cơ hội thăng tiến.

Riêng Sài Gòn, có lẽ không ít người trong giới báo chí không biết các chiến dịch xây dựng “hạt nhân chính trị cơ sở” bằng việc tuyển nhân viên bảo vệ, nhân viên giữ xe, nhân viên căntin… (tại cơ quan nhà nước) vào Đảng. Xây dựng “đảng bộ vững mạnh” bằng việc tuyển “vét” đã trở nên “khốc liệt” trước cơn sốt đoạn tuyệt rời bỏ Đảng hoặc bỏ sinh hoạt Đảng.

Một trong những thời điểm mà Sài Gòn chứng kiến sự bùng nổ “háo hức” gửi “đơn tình nguyện” vào Đảng nhiều nhất là giai đoạn mà Trường Cán bộ TP.HCM (sau đổi thành “Học viện cán bộ TP.HCM”) nằm dưới sự điều hành của “Nhà giáo ưu tú, Phó Giáo sư, Tiến sĩ” Trương Thị Hiền. Cho đến trước khi bà Hiền nghỉ hưu cuối năm 2014, “năm nào trường cũng nhận được cờ thi đua của Chính phủ cũng như UBND TP”.

Dưới thời bà Hiền, gần như không cơ quan nhà nước nào ở Sài Gòn, đặc biệt báo chí-truyền hình, dám chống lại yêu cầu đưa cán bộ-nhân viên đến Trường Cán bộ để “tập huấn” về việc “xây dựng phát triển cơ sở Đảng”, với việc “đào tạo, bồi dưỡng” đội ngũ đảng viên mới, trong đó có cả nhân viên bảo vệ, nhân viên gửi xe, nhân viên kỹ thuật, nhân viên văn phòng…! Khó có thể phớt lờ yêu cầu của “đồng chí” Hiền, vì chồng của “đồng chí” ấy là một người “hét ra lửa, xịt ra khói” thời điểm đó: bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải.

Tờ Tuyên Giáo (23-10-2018) đã viết về cái gọi là “sự sống còn của Đảng”, trước “tình hình mới”, “vận hội mới” và “khó khăn mới”. Bài báo đã phân tích về nguy cơ suy thoái của không ít đảng viên. Bài báo cũng nhắc lại Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII về “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ”. Bài báo cũng cho thấy Bộ Chính trị đã… tỉ mỉ “đếm” được 27 biểu hiện suy thoái, “trong đó, có 9 biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị; 9 biểu hiện về suy thoái đạo đức, lối sống; 9 biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ”… Giải pháp của Đảng là gì?

Một là, đổi mới mạnh mẽ công tác giáo dục lý luận chính trị; đấu tranh bảo vệ, vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh…

Hai là, tiếp tục đổi mới nội dung, phương thức, nâng cao hơn nữa tính chiến đấu, tính thuyết phục, hiệu quả của công tác tư tưởng, phục vụ yêu cầu thực hiện nhiệm vụ chính trị…

Ba là, gắn thực hiện Chỉ thị 05-CT/TW của Bộ Chính trị khóa XII về “Đẩy mạnh việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh” với Nghị quyết Trung ương 4 khóa XI, XII về xây dựng và chỉnh đốn Đảng, Nghị quyết 26-NQ/TW khóa XII về “Tập trung xây dựng đội ngũ cán bộ các cấp, nhất là cấp chiến lược, đủ phẩm chất, năng lực và uy tín, ngang tầm nhiệm vụ”…

Bốn là, chủ động phòng, chống nguy cơ “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong cán bộ, đảng viên và các tầng lớp nhân dân…

Năm là, kiên quyết đấu tranh phòng, chống tham nhũng, xử lý nghiêm minh những cán bộ, đảng viên sai phạm, làm trong sạch bộ máy Đảng và Nhà nước…

Các giải pháp này liệu có thể cứu Đảng? Liệu có thể cứu được con tàu trong khi ngày càng có nhiều thủy thủ nhảy ra khỏi, trước khi nó đắm vỡ bục ra bởi va vào chính tảng băng ý thức hệ chính trị khô cằn và lạc hậu? Bằng vào các bài viết báo động liên tục về nguy cơ suy thoái nội bộ, có thể thấy Đảng đang quan tâm đến sự sống chết của Đảng còn hơn sự sống còn quốc gia. Đảng đang rất cuống cuồng. “Bùa Đảng” đã hết “linh”. Niềm tin cho Đảng đã cạn. Không ai còn nghĩ con tàu cũ nát “kiên định đường lối Marx-Lenin” này có thể về được đến cái đích tưởng tượng của nó.

_________

When the Party’s “Magic Charm” Loses Its Power

After spending hours combing through dozens of articles published across the Communist Party’s vast propaganda network — from the Central Propaganda Commission’s journal (tuyengiao.vn), the Central Inspection Committee’s website (ubkttw.vn), and Tap chi Cong San (Communist Review), to the Nhan Dan newspaper — one begins to sense the Party’s deep anxiety.

The rhetoric is dense with alarm over the “complicated” and “serious” manifestations of peaceful evolution taking root within the Party itself. Behind the propaganda jargon lies a quieter crisis: a silent exodus of Party members, a slow but steady bleeding of loyalty and faith that has been unfolding for years.

“Recently, both Party members and citizens in many localities have expressed concern, even discontent, over the phenomenon of retired Party members refusing to participate in Party activities where they reside. Many believe this undermines the image of Party members, erodes the Party’s credibility, and reflects ideological and moral decline…” — Voice of Vietnam (VOV), October 31, 2017

Even earlier, a 2014 bulletin from the Ho Chi Minh City Propaganda Department lamented:

“Recently, some Party members have publicly declared they are leaving the Party. They announce their departure online, considering themselves no longer members before any official decision is made. They are betraying not only their ideals but also the Party’s leadership itself. That is treachery.”

In other words, “treachery” has been happening for quite some time — quietly weakening the Party from within. The official narrative blames “moral decay,” “degeneracy,” and the influence of “peaceful evolution” or “self-transformation.” Yet, nowhere in the Party’s lamentations does one find genuine self-criticism or the courage to ask the essential question: Why has the Party lost its appeal?

Why are not only the masses, but even long-time cadres — including senior officials — turning their backs and swearing never to return? As Nguyen Van Dinh, Deputy Director of the Party Member Department, admitted:

“Among those who quit or stopped participating in Party activities after retirement, there are even those who once held leadership positions at the ministerial and provincial levels.” (VOV, October 31, 2017)

Once upon a time, the Party membership card — the so-called “bùa Đảng” (Party charm) — was a symbol of prestige and power. You needed it to climb the political ladder. That remains true to some extent, but the charm has lost its magic. Today, few dare to flaunt their Party card.

There was a time when joining the Party was considered a noble calling. People wept at their induction ceremonies, clutching the red flag in trembling hands. Getting in was difficult: you needed impeccable family background, two official sponsors, a declaration of “pure ideological motivation,” and a spotless record of loyalty to Marxism-Leninism and “Ho Chi Minh Thought.” Only the “most exemplary” citizens were accepted.

That, however, exists only in theory now. Recruitment has become lax. The Party’s base still draws mainly from youth organizations, police, soldiers, and civil servants — but quantity has long trumped quality.

According to the Party Charter, “The grassroots Party organization is the foundation of the Party, the nucleus of political life.” In practice, this “foundation” is built through competition — local units are rated by how many new members they recruit. The more recruits, the better the rating. The more people you bring in, the faster your promotion.

In Saigon, journalists know this system well. Entire “core cells” of the Party have been formed by inducting security guards, parking attendants, and cafeteria workers in state offices. Building a “strong Party organization” has become a desperate numbers game — a frantic race to “fill seats” amid a growing wave of defections.

One of the peak periods of this “recruitment fever” came under Associate Professor Truong Thi Hien, then head of the Ho Chi Minh City Cadre School (later renamed the Ho Chi Minh City Academy of Cadres). Until her retirement in late 2014, the school was showered annually with commendation flags from the central government. Under her watch, virtually every state office in the city — especially in media and broadcasting — was ordered to send employees for “training” in Party-building, including guards, clerks, and technicians.

No one dared resist “Comrade Hien’s” directives — her husband was none other than Le Thanh Hai, the powerful Party Secretary of Ho Chi Minh City at the time, known for his volcanic temper and near-absolute authority.

In an October 23, 2018 article, Tuyen Giao (the Party’s Propaganda journal) wrote of the “Party’s survival” amid “new challenges and opportunities.” It cited the 12th Central Committee’s Resolution No.4 on strengthening Party discipline and fighting internal decay. The Politburo, it noted, had identified 27 symptoms of degeneration — nine political, nine moral, and nine behavioral.

The prescribed remedies were familiar:

  1. Strengthen ideological education; protect and creatively apply Marxism-Leninism and Ho Chi Minh Thought.
  2. Innovate propaganda work to make it more persuasive and “combative.”
  3. Link moral education (under Directive 05 on “studying and following Ho Chi Minh’s example”) with Party reform resolutions.
  4. Proactively prevent “self-evolution” and “self-transformation.”
  5. Fight corruption and discipline violators to purify the Party apparatus.

But can these measures save the Party?

Can they patch up a sinking ship when more and more sailors are jumping off — before it crashes headlong into the iceberg of ideological stagnation? Judging from the Party’s own increasingly anxious tone, one thing is clear: the leadership seems more concerned with the Party’s survival than the nation’s survival. The panic is palpable. The charm has lost its magic.

Faith has run dry. Few still believe this old, creaking vessel — still stubbornly clinging to Marxism-Leninism — can ever reach its imagined destination.

Chuyên đề bookmark

Chuyện gì ở Việt Nam?

Cùng Tác Giả: Mạnh Kim

Cờ vàng ở hải ngoại

Mạnh Kim (10/09/2025)

Cờ vàng không chỉ là biểu tượng. Giá trị tinh thần lớn nhất của cờ vàng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại, sau nửa thế kỷ, là gì?

Kỹ sư Đinh Thị Thu Thủy – người đi gieo mầm tự do

Phạm Thanh Nghiên (17/10/2025)

Khi Giải Nobel Hòa bình năm 2025 được trao cho Maria Corina Machado, nhà hoạt động nhân quyền, nữ chính trị gia 58 tuổi của Venezuela, tôi chợt nghĩ đến Đinh Thị Thu Thủy, người đã lặng lẽ đi gần hết chặng đường bảy năm tù giam, trong sự cô…

Nói với các bạn an ninh cộng sản

Đặng Đình Mạnh (17/10/2025)

Có lẽ, trong cuộc sống hôm nay, giữa bao nhiêu âm thanh hỗn độn của thời cuộc, những lời nói thẳng thắn thường sẽ là thứ khó nghe nhất. Tôi biết điều đó. Nhưng có những điều, nếu không nói ra, thì sẽ mãi là sự vô trách nhiệm, sự…

Về vụ án Trịnh Bá Phương

TheNewViet (30/09/2025)

Tuyên Bố Chung của Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam và Người Bảo Vệ Nhân Quyền Ngày 27 Tháng 9 Năm 2025 về việc Tù Nhân Lương Tâm Trịnh Bá Phương Bị Kết Án 11 Năm Tù. Ngày 27/9/2025, Toà án Nhân dân thành phố Đà Nẵng đã mở phiên…

Nuôi trẻ em ở Sài Gòn giờ tốn kém lắm

Song May (23/09/2025)

Với mức sinh ngày càng giảm, từ 2,11 con/phụ nữ (năm 2021) xuống 2,01 (2022), 1,96 (2023) và 1,91 (2024) – mức thấp nhất trong lịch sử – và có thể tiếp tục giảm trong những năm tới, chính quyền Việt Nam đã ban hành chính sách khuyến khích đẻ….

Phan Tất Thành – người dấn thân thầm lặng

Phạm Thanh Nghiên (19/09/2025)

Phan Tất Thành đã lặng lẽ dấn thân, không ồn ào, không cần ai công nhận… Và bây giờ, người thanh niên ấy vẫn một mình chịu đựng những năm tháng tù đày…

Bài Ngẫu Nhiên

Thế Giới Âm Nhạc Thế Kỷ 20 (Bài 3)

Đoan Thư (30/08/2020)

Bài 3: Sự xuất hiện các nhóm nữ Cuối thập niên 1950, công nghiệp âm nhạc đã thật sự trưởng thành, với doanh thu ngày càng cao khi phục vụ một thị trường thanh thiếu niên bắt đầu biết cách hưởng thụ. Trong thập niên 1950, GNP ở Mỹ đã…

One Hour With Jackie Bong-Wright

Mạnh Kim (13/02/2021)

The English version of “Một Giờ Với Bà Jackie Bong-Wright” (translated by Jackie Bong-Wright) Eighty years old, but totally alert.  Ms. Bong-Wright can describe the details of the past as if time cannot destroy her memory — from the story of her late husband, Professor Nguyen Van Bong, Rector of…

Nói thêm về ‘vụ án chính trị’ Trấn Thành (*)

Thái Hạo (09/09/2025)

Khác biệt không có nghĩa là lệch pha, đoàn kết không có nghĩa là bầy đàn. Chỉ có trong sự tôn trọng cá nhân, thì một cộng đồng mới có thể tự nguyện gắn kết lành mạnh, tạo nên sức mạnh đa dạng…

Phim Võ Thuật Hong Kong – một thời vàng son

An Tiêm (21/07/2020)

Điện ảnh Hong Kong từng thống trị màn ảnh nhỏ Việt Nam một thời gian dài. Trước 1975, phim Hong Kong, đặc biệt phim võ thuật, ào ạt chiếm lĩnh cinema Sài Gòn… Phim võ thuật Hong Kong là gì? Phim võ thuật Hong Kong có thể chia làm hai…

Ý nghĩa Lễ Vu Lan

Hòa Thượng Thích Minh Châu (06/09/2025)

Mỗi năm đến ngày rằm tháng bảy Âm lịch, toàn thể Phật tử Việt Nam chúng ta và Phật tử khắp năm châu đều tổ chức long trọng lễ Vu Lan, cúng dường Phật và chúng Tăng, dựa vào uy lực và Giới đức của đức Phật và chúng Tăng,…

Các gia đình Tổng thống sống trong Tòa Bạch Ốc như thế nào?

Lê Thảo Chi (22/09/2020)

Người ta tự hỏi không biết trong Tòa Bạch Ốc liệu có tiếng cười trẻ thơ hay những màn tinh nghịch của chúng hay không? Hệt như bao nhiêu gia đình khác, các gia đình tổng thống Mỹ sống trong ngôi nhà dành riêng cho họ cũng sinh hoạt bình…