Lời thú tội của một nhà báo hèn

Minh họa: Jan Kahánek/Unsplash

Lời thưa:

Tác giả của bức thư này là một phóng viên trẻ, làm việc cho một số cơ quan truyền thông quốc tế. Trong một lần Angie (tên đã được thay đổi) liên lạc để phỏng vấn, chúng tôi quen nhau. Cô quý mến những người “cầm bút bất đắc dĩ” như tôi. Còn tôi thì luôn trân trọng, ngưỡng mộ những người tài giỏi, nhất là những người trẻ tuổi.

Một lần, tôi gửi cho Angie đường link trang web Mất Ngủ và Fanpage Đường Về Nhà, chỉ để cô tham khảo, xem liệu có giúp ích gì cho những đề tài sắp tới mà cô định viết không. Hai hôm sau, Angie viết cho tôi một bức thư, kèm lời nhắn:

“Nếu được, chị đăng trên trang Đường Về Nhà và Facebook của chị nhé, coi như lời cảm ơn dành cho những ai đang âm thầm làm việc trong bóng tối vì lẽ phải và vì sự thật.”

Tôi mang lá thư và câu chuyện của cô phóng viên trẻ kể lại cho các bạn trong nhóm Mất Ngủ. Mọi người đều vui, và cũng rất cảm động. Các bạn nói rằng, trong những lúc cô đơn, khó khăn và bị nguy hiểm bủa vây, có thêm một lời khích lệ và đồng cảm như thế này là vô cùng quý giá. Theo nguyên tắc, Fanpage chỉ đăng các câu chuyện và video về dân oan, nên chúng tôi quyết định sẽ đăng bức thư của cô lên trang web Mất Ngủ.

Khi tôi vừa chuẩn bị đăng, Angie nhắn thêm:

“Hình ảnh người mẹ trong câu chuyện em kể sao thấy giống chị quá. Bà ấy cũng cầm ba-nô biểu tình một mình trên đường phố. Chị cũng vậy, từng một mình cầm tấm biển phản đối Formosa giữa phố. Thật là những con người lẻ loi, đơn độc.”

Đúng là như vậy. Nhưng tôi tin rằng, chúng ta sẽ trở thành Số Đông nếu những con người Đơn Độc ấy tập hợp lại, đứng cạnh nhau và cùng cất tiếng nói cho một khát vọng chung của dân tộc.

Phạm Thanh Nghiên

__________

LỜI THÚ TỘI CỦA MỘT NHÀ BÁO HÈN

Đó là một mùa hè vào năm 2023. Tôi đi ăn cùng bạn và đi bộ về nhà vào khoảng 13.00 tại đoạn đường Phan Chu Trinh. Tôi nhớ rằng hôm đó tâm trạng của tôi rất tốt. Trời rất đẹp và như thường lệ, tôi luôn tự hào về bản thân.

Tôi kể với bạn tôi về những bài báo an sinh xã hội tôi đã viết và được nhiều độc giả đón nhận cùng những lời khen có cánh. Lúc chuẩn bị sang đường ở ngã tư Phan Chu Trinh – Trần Hưng Đạo, tôi nhìn thấy một phụ nữ khoảng 60 tuổi khuôn mặt dạn dày sương gió, đứng cầm một pa-nô màu đỏ kêu gọi Tổng bí thư minh oan cho con trai bà – người đã chết vì nhục hình trong đồn công an ở Hà Nội.

Những dòng chữ đủ to để một người đi qua cũng có thể đọc được. Bà đứng ở một góc khuất nhưng ở vị trí cột đèn giao thông nên bất cứ ai dừng xe cũng sẽ thấy. Bà đi một mình, và giơ những dòng chữ đau thương ấy một mình. Có lẽ bà chỉ chọn một góc phố ấy và chọn đấu tranh đơn độc để tránh bị kết tội gây rối trật tự như bao người biểu tình ôn hoà khác?

Tôi đọc được những dòng chữ và ngập ngừng. Chỉ đọc thôi mà tôi đã run sợ. Tôi đi qua bà vài bước rồi quay lại. Ở phía bên kia đường, tôi nhìn thấy hai người đàn ông bặm trợn đang nhìn chằm chằm vào tấm pa-nô của người phụ nữ. Linh cảm cho tôi biết họ là ai, và trong tôi lúc đó chỉ dấy lên nỗi sợ hãi cho sự an toàn của chính mình.

Tôi quyết định về nhà.

Nhưng từ đó đến giờ tôi không tha thứ cho sự hèn hạ của bản thân. Tôi cũng muốn nói rằng con người mà bà nghĩ là sẽ giải quyết vấn đề của bà, liệu có phải là người thực sự quan tâm đến công lý?

Tôi đã không hỏi chuyện người đàn bà ấy, một điều tối thiểu của một nhà báo thấy nỗi oan trước mắt, nhất là khi lại đến từ một bà mẹ có khuôn mặt khắc khổ trạc tuổi mẹ tôi. Và đó lại là một người dũng cảm nói ra nỗi oan ấy giữa thanh thiên bạch nhật, bất chấp rủi ro trước một bộ máy cầm quyền tàn bạo.

Giá mà tôi không hiểu tí gì về thể chế này, giá mà tôi không biết bao nhiêu người đã bị bỏ tù vì giúp dân oan thì có lẽ tôi đã dừng lại bên bà.

Tôi chỉ muốn nói một lời xin lỗi yếu ớt và mong cho bà bình yên, dù sự bình yên ấy là rất khó nếu như không nói là hoang tưởng. Tôi chỉ muốn nói rằng câu chuyện của bà có thể sẽ không xuất hiện trên truyền thông. Nó phải bị quên lãng vì có những thế lực nào đó, muốn như vậy. Nhưng tôi không hết dằn vặt bản thân vì đã không (dám) đứng lại nghe câu chuyện của bà.

Bởi lẽ đó, tôi cảm ơn những con người đã dám viết về dân oan và còn công khai bảo vệ họ. Tôi xin tri ân những nhà báo hiện đang ở tù; hay đang bị bắt cóc ở một nơi xa xôi mà cộng đồng không hề hay biết.

Tháng Bảy, 2025

Chuyên đề bookmark

Chuyện gì ở Việt Nam?

Cùng Tác Giả: Phạm Thanh Nghiên

Phan Tất Thành – người dấn thân thầm lặng

Phạm Thanh Nghiên (19/09/2025)

Phan Tất Thành đã lặng lẽ dấn thân, không ồn ào, không cần ai công nhận… Và bây giờ, người thanh niên ấy vẫn một mình chịu đựng những năm tháng tù đày…

Bài phát biểu của Phạm Thanh Nghiên tại Thượng viện Hoa Kỳ

Phạm Thanh Nghiên (01/05/2025)

Kính thưa quý vị, Hai năm trước, vào tháng 4-2023, gia đình tôi đặt chân đến miền đất này nhờ vào chương trình tiếp nhận người tị nạn chính trị của Chính phủ Hoa Kỳ. Hôm nay, chúng tôi vinh dự có mặt ở đây với tư cách là nhân…

Nuôi trẻ em ở Sài Gòn giờ tốn kém lắm

Song May (23/09/2025)

Với mức sinh ngày càng giảm, từ 2,11 con/phụ nữ (năm 2021) xuống 2,01 (2022), 1,96 (2023) và 1,91 (2024) – mức thấp nhất trong lịch sử – và có thể tiếp tục giảm trong những năm tới, chính quyền Việt Nam đã ban hành chính sách khuyến khích đẻ….

Phan Tất Thành – người dấn thân thầm lặng

Phạm Thanh Nghiên (19/09/2025)

Phan Tất Thành đã lặng lẽ dấn thân, không ồn ào, không cần ai công nhận… Và bây giờ, người thanh niên ấy vẫn một mình chịu đựng những năm tháng tù đày…

Công an Việt Nam và một “hợp đồng từ địa ngục”

Mạnh Kim (10/09/2025)

Với chương trình phần mềm gián điệp Predator, một con thú săn mồi trên thế giới ảo, thiết bị di động của nạn nhân bị hack và bị kiểm soát từ xa một cách tuyệt đối, dĩ nhiên nạn nhân không hay biết gì.

Bài phát biểu của Phạm Thanh Nghiên tại Thượng viện Hoa Kỳ

Phạm Thanh Nghiên (01/05/2025)

Kính thưa quý vị, Hai năm trước, vào tháng 4-2023, gia đình tôi đặt chân đến miền đất này nhờ vào chương trình tiếp nhận người tị nạn chính trị của Chính phủ Hoa Kỳ. Hôm nay, chúng tôi vinh dự có mặt ở đây với tư cách là nhân…

Bài Ngẫu Nhiên

Thế giới phim nhạc rock

Barry Huynh (08/09/2020)

Đối với dân nghiện nhạc rock thì phần lớn những gì liên quan nhạc rock đều có một giá trị đặc biệt, từ chiếc cùi vé sau một buổi live show, một cái T-shirt in hình ban nhạc mình yêu thích đến những thứ quí giá hơn như chữ ký…

Những đứa trẻ ở hai thế giới khác nhau

Mạnh Kim (25/09/2020)

Cô bạn sống ở Mỹ gửi mấy tấm hình và hào hứng kể, anh coi nè, trường của bé N. bắt làm một project về môn sử lớp năm, nhà trường yêu cầu học sinh chọn một nhân vật lịch sử mình yêu thích rồi về nhà nhờ phụ huynh…

Để không phải hối hận năm 30 tuổi khi nhìn lại sự nghiệp

Ngô Quỳnh Hương (22/09/2020)

Lại một mùa thi cử tuyển sinh sắp đi qua. Lại một thế hệ chuẩn bị ngồi vào ghế giảng đường tiếp tục mài đũng quần bốn năm sau 12 năm đằng đẵng. Mình là người luôn có nhiều suy nghĩ về rất nhiều thứ, nhưng không phải lúc nào…

Thế giới bắt đầu “xóa sổ” Viện Khổng Tử

Mạnh Kim (02/09/2020)

Ngày 1-9-2020, Ngoại trưởng Mike Pompeo nói ông hy vọng tất cả Viện Khổng Tử (VKT) trong hệ thống đại học Mỹ sẽ đóng cửa từ giờ đến cuối năm nay. Không chỉ Mỹ, phản ứng thế giới đối với “tuyên huấn trá hình” VKT của Trung Quốc đang rất…

10 tiểu luận Harvard xuất sắc (bài 6)

Phan Hoàng My (10/08/2020)

Chuyên san The Harvard Crimson (thuộc Đại học Harvard) đã đăng 10 bài tiểu luận xuất sắc năm 2019 của các em học sinh trung học thế giới khi nộp đơn xin vào Harvard, giúp tham khảo và học được cách viết một bài tiểu luận thành công nhằm có…

Những con người thuộc hạng “siêu nhân”!

Nguyễn Cao Minh (29/07/2020)

Bạn nằm trong ngôi nhà có bốn bức tường, không thể ra khỏi nhà đến quán bia gặp mấy người bạn thân, cũng chẳng thể chạy về quê nhà với ba mẹ đang chờ. Suốt những ngày “giãn cách xã hội” hay tự cách ly, lần đầu tiên ta nhận…