Bà già và những con búp bê vải

Có lần người ta thấy hình ảnh của bà trên một tờ báo, minh họa cho bài viết về những người bán hàng rong. Lần khác, người ta lại thấy bà trong loạt phóng sự ảnh về cuộc sống và con người Hà Nội. Bao giờ bà cũng ngồi ở chính cái góc phố ấy, già nua, bé nhỏ, xa cách, câm lặng với một mớ búp bê bằng vải sặc sỡ. Không ai biết bà bao nhiêu tuổi, tên là gì, sống ở đâu, gia đình, con cái còn hay mất. Người Hà Nội gọi bà bằng một cái tên chung chung nhưng lại rất cụ thể: bà già khâu búp bê!

Run rẩy và tỉ mẩn từng mũi kim trên những mảnh vải vụn đủ màu, bà già dường như không để ý gì đến cuộc sống chung quanh. Những con búp bê của bà được cắt từ những miếng xốp trắng và được mặc những chiếc áo váy do chính bà cắt, khâu. Trông chúng yếu đuối và tội nghiệp như chủ nhân của chúng. Điều lạ lùng không ai hiểu được là bà già khâu búp bê dường như không để tâm đến việc những món hàng của mình có bán được hay không. Thảng hoặc có người dừng xe cầm lên một con búp bê của bà ngắm nghía rồi lại bỏ xuống. Bà cũng không nài nỉ người ta mua. Có người lại dúi vào tay bà ít tiền và nhét con búp bê mềm oặt vào túi xách mà không cần ngắm nghía. Bà cũng không mảy may vui sướng.

Bà là một ẩn số đối với dân Hà Nội. Người ta đồn bà bị điên, người khác nói bà bị con cháu đối xử bạc bẽo, đuổi ra khỏi nhà… Bất chấp những lời thì thào, bà vẫn âm thầm tạo nên một thế giới riêng biệt quanh bà, một thế giới nào đó xa xưa lấp lánh những ánh sáng mà chỉ mình bà mới thấy. Có thể bà là hình ảnh của một cô bé con của mấy chục năm về trước thích tự khâu những con búp bê cho mình. Cũng có thể dơn thuần bà chỉ là một người bán hàng rong mất trí, một người bán hàng rong ấn tượng nhất trên phố phường Hà Nội.

Bây giờ ở chỗ bà vẫn ngồi có một đám xe ôm đang chầu chực chờ khách. Không còn chút dấu vết nào của bà già khâu búp bê, ngoại trừ một con búp bê èo uột trong cái hộp để đồ lưu niệm của tôi. Bà già ấy đi đâu, ra sao rồi nhỉ? Câu hỏi ấy cứ đeo đẳng tôi như ý nghĩ về thân phận một con người.

Chuyên đề bookmark

Tản mạn

Cùng Tác Giả: Lưu Hương

Nỗi vô thường và sự hiện hữu

Lưu Hương (28/09/2020)

Nhiều năm trước, tôi đã phải trải qua cảm giác đối diện với cái chết khi kết quả xét nghiệm của bác sĩ kết luận: U Lympho non Hodking. May mắn là sau đó, các kết quả xét nghiệm ở các bệnh viện khác cho thấy đó chỉ là sự…

Linh hồn và ký ức phố

Lưu Hương (10/09/2020)

1…    Cậu bạn người Sài Gòn của tôi cảm thấy thất vọng ngay lần đầu tiên đến Hà Nội. Bạn nói, “nếu không có cậu, tớ có lẽ sẽ chẳng còn lý do gì để quay trở lại thành phố này”. Bạn tôi mới chỉ chạm mặt Hà Nội,…

Viết – một sự song hành cùng cuộc đời

Lưu Hương (17/08/2020)

Nhiều năm trước, khi mình bị bác sĩ chẩn đoán sai, kết luận rằng mình bị trọng bệnh, mình đã rơi vào hố thẳm tuyệt vọng. Cái trạng thái đó mỗi lần nhớ lại vẫn thấy vô cùng sợ hãi. Một đêm khuya, bạn gọi cho mình, trò chuyện trấn…

Chuyên Đề: Tản mạn

‘Gánh lúa’ gợi lên niềm thương nỗi nhớ

Tidoo Nguyễn (27/09/2025)

Việt Nam có nền văn minh lúa nước cách nay hàng ngàn năm. Vì vậy những âm thanh, hình ảnh, hoạt động của con người xuất phát từ cánh đồng lúa ở đồng bằng không chỉ là nguồn cảm hứng sáng tác vô tận cho giới nghệ sĩ mà còn…

Sài Gòn, lạng qua lạng lại làm chuyện bao đồng

Nhật Quang (22/06/2021)

Dịch bệnh đang làm khốn đốn Sài Gòn. Chợ búa đóng cửa, hàng quán tê liệt. Đường phố vắng tanh. Bất chấp tất cả những điều đó, người Sài Gòn vẫn sống với “kiểu Sài Gòn”, với muôn vàn câu chuyện cảm động. Đây là những ghi chép ngắn từ…

Từ cô gái Nhật đến “người Sài Gòn”

Cao Huy Thọ (15/06/2021)

1- Katayama Emiko là cô gái sinh ra và lớn lên tại Tokyo. Cô tốt nghiệp Đại học Tokyo danh giá, ngành quản lý-xây dựng đô thị. Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp đại học cách đây hơn 20 năm, cô khăn gói sang Việt Nam làm tình nguyện viên…

Biết yêu bản thân – yếu tố xây dựng hạnh phúc

Lương Tạ (23/02/2021)

Biết Yêu Bản Thân là một khái niệm lạ trong văn hóa Nho giáo, bởi con người bị ràng buộc bởi chung quanh, làng xóm, họ hàng hay tôn giáo. Yêu bản thân là một chuyện không nên đối với xã hội phong kiến. Trong xã hội tự do và…

Kawabata Yasunari và “Trăng trên mặt nước”

Huỳnh Duy Lộc (21/02/2021)

Kawabata Yasunari sinh ngày 14 tháng 6 năm 1899 tại thành phố Osaka của Nhật Bản, cha là một bác sĩ yêu thích văn chương và nghệ thuật đã mất khi ông mới 3 tuổi và ngay trong năm sau, đến lượt mẹ ông cũng từ trần. Kawabata phải sống…

Bài Ngẫu Nhiên

Tự do trong giáo dục

Mạnh Kim (16/08/2020)

Năm 1899, nhà giáo dục Mỹ William T. Harris than phiền rằng hệ thống giáo dục Mỹ đã phát triển một “cỗ máy” mà học trò chỉ biết ngồi nghe. Giáo dục là vậy sao? Giáo dục là giúp định hình nhân cách thông qua cung cấp kiến thức và…

Dương Thiệu Tước và “Ngọc lan”

Huỳnh Duy Lộc (04/11/2020)

Kỷ niệm 25 năm ngày mất của nhạc sĩ Dương Thiệu Tước (1995-2020) Dương Thiệu Tước sinh ngày 15 tháng 5 năm 1915 ở làng Vân Đình tỉnh Hà Đông, là cháu nội nhà thơ Dương Khuê và gọi nhà thơ, nhà giáo Dương Lâm là ông chú. Nữ ca…

Tạo bộ lọc cá nhân trên thế giới mạng

Trương Đức Hạnh (25/09/2020)

Chúng ta sống trong thời đại mà bất kỳ ai cũng có thể kết nối với thế giới qua màn hình thiết bị di động. Internet và mạng xã hội mang lại muôn vàn lợi ích và tạo ra vô số cơ hội tưởng chừng viễn vông nếu đặt vào…

Chuyện về Tả quân Lê Văn Duyệt

Lê Nguyễn (18/10/2025)

Trong những ngày qua, đột nhiên có một “chiến dịch” báng bổ tiền nhân nổ ra, một số người nếu chẳng nói suông thì cũng chỉ đưa ra những chứng cứ mù mờ, những lập luận thô thiển để xúc phạm vua Gia Long, người khai sáng triều Nguyễn, cùng…

Bao giờ chính trị thôi ngăn cách con người?

Hoàng Anh (07/11/2020)

Lời dẫn: Nhà ngoại tôi thuộc dòng dõi thư hương lâu đời ở Hà Nội. Cụ ngoại tôi thi đỗ rồi làm quan đến tri phủ. Ông từng là một nhà nho có tiếng rồi thời thế buộc ông chuyển sang học tiếng Pháp, làm công chức trong sở Pháp…