Quà của mẹ…
Hôm qua con nhắn tin “Mẹ, con đang ăn Gruyere cheese. Con đã thấy được cái ngon của nó rồi”. Hôm khác con lại nhắn “Hôm nay con buồn quá. Con không giữ được cây xương rồng hôm trước hai mẹ con mình đi mua. Giờ con mới hiểu ra vì sao hồi con còn ở nhà có lần mẹ khóc khi một cây hoa bị chết”. Lần khác nữa con nhắn “Mẹ bày con làm món cá nục kho khô và canh rau cải đi. Sao hồi đó mỗi lần mẹ nấu mấy món đó con ghét lắm mà bây giờ con thèm ghê”…
Những tin nhắn như vậy của con luôn làm mẹ bật cười. Mẹ thích thú. Mẹ hạnh phúc. Mẹ muốn có con trước mặt để được dịp vênh mặt lên một cái. Con làm mẹ thấy mình oai khủng khiếp. Mà không thấy oai sao được nhỉ, khi mẹ đã qua mấy năm trời muốn bạc tóc vì con. Cái thời mà con đi qua tuổi dậy thì, tuổi teenager mới lớn ngông cuồng đó…
Con chẳng làm gì bậy bạ lớn lao để phiền toái tới người ngoài như thầy cô, hàng xóm. Nhưng con luôn nghĩ ra đủ mọi cách để thử thách sự kiên nhẫn của ba mẹ. Con bướng bỉnh dứt khoát không chịu nghe theo luật lệ gia đình. Con luôn về nhà muộn, sau giờ “giới nghiêm” của ba mẹ. Con tỏ thái độ ra mặt, rằng ba mẹ thật cổ hủ chẳng có cập nhật gì với thời đại chúng con. Con phân bì sao ba mẹ quá khắt khe so với ba mẹ mấy đứa khác. Con chê mẹ nấu ăn chán quá, mẹ nghe nhạc dở quá, rồi sao mẹ lại đi thích những cây cối hoa lá cành, chúng có gì hay ho đâu?
Con biết không, suốt những năm tháng đó mẹ đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, có phải mình là một người mẹ tồi tệ? Mẹ phải làm gì khác hơn đây? Mẹ hỏi thăm ý kiến những người bạn chuyên làm việc với thanh thiếu niên. Mẹ đọc sách về làm cha mẹ. Mẹ bàn chuyện với ba. Mẹ tâm sự với ngoại với dì. Mẹ nói chuyện với những cha mẹ khác. Cũng như con, mẹ cứ loay hoay trong mớ cảm xúc lẫn lộn: giận con, thương con, rồi lại giận hơn, rồi lại thương hơn… Mẹ cứ thấy mãi hoài một hố sâu ngăn cách giữa con và mẹ mà chẳng biết làm sao hàn gắn. Mẹ buồn phiền và bất lực… nhưng mẹ không ngừng cố gắng.
Hôm kia là ngày đầu tiên của năm học mới của em. Con gọi cho mẹ “Em đi học sáng nay rồi hả mẹ? Mẹ sao? Mẹ có vui không?”. Mẹ bảo mẹ vừa vui vừa buồn, vì tụi con lớn nhanh quá. Con trả lời “Thời gian qua nhanh. Con nhớ những ngày vui đó”. Mẹ bật cười thành tiếng. Ừa, vui dữ á. Ngày nào con cũng đi học trễ. Ngày nào mẹ cũng la hét doạ nạt, thậm chí kéo phăng mền ra để con lạnh mà ngồi dậy. Đẩy con ra khỏi nhà để đến trường đúng giờ là một chiến công. Ác mộng của mẹ vậy mà con nói vui. Hai mẹ con cười như nắc nẻ. Rồi mẹ nghe con lặp lại, chẳng biết nói với mẹ hay với chính mình, nhẹ như một cơn gió thoảng “… those good old days…”.
Mẹ bỗng bồi hồi theo con.
Con trai của mẹ đã lớn.
Con đã lớn khi luôn nhớ gọi về cho mẹ những lúc như vậy đó. Xa mẹ nhưng con luôn bên cạnh khi mẹ vui, mẹ buồn, hồi hộp hay lo âu.
Con đã lớn khi làm việc mệt mỏi là nghĩ đến mẹ. Con nhắn tin “Con mệt quá. Giờ con mới hiểu ngày xưa vì sao lâu lâu mẹ nói để mẹ đặt lưng xuống nghĩ chút xíu đã”.
Con đã lớn khi nói với mẹ, rằng trong đám bạn chẳng có đứa nào may mắn bằng con. Và trong số những người mẹ mà con quen biết, không có ai “cool” bằng mẹ. (Ái chà, vụ này thì oai thật rồi)
Con đã lớn khi cười cười thú nhận, sao con giống mẹ nhiều thứ quá. Con thích nấu ăn, con thích trồng cây hoa cảnh. Ngay cả việc hàng tháng không để mắc nợ thẻ tín dụng đồng nào, con cũng muốn giống mẹ luôn.
Con đã lớn khi tâm sự với mẹ, ngày xưa đi giữa đám bạn da trắng con thường có cảm giác tự ti. Ngày nay con lại cảm thấy thú vị với cội nguồn của mình vì con có rất nhiều điều để tự hào với chúng nó.
Mà con biết không, không phải chỉ mình con, chính mẹ cũng đã lớn hơn, nhờ con.
Với mẹ lúc này, mọi việc như khẽ khàng hơn, chẳng có gì phải rầm rập hối hả. Với mẹ lúc này, khi hướng dẫn em con, mẹ cảm thấy lòng bình thản và khoan dung hơn hẳn. Vì mẹ đã thấy ra rằng cũng phải cho những-con-người-đã-hết-nhỏ-nhưng-chưa-kịp-lớn đó chút thời gian cần thiết. Họ cũng cần phải có những loay hoay tìm lối để khẳng định mình.
Với mẹ lúc này, nhiều chuyện trong gia đình, hôm nay tưởng như tận thế tới nơi, ngày mai lại có thể biến thành những trận cười giòn giã. Với mẹ lúc này, tình thương vô hạn và niềm tin tuyệt đối là món quà quan trọng nhất, giá trị nhất, mà cha mẹ có thể ban tặng con cái. Chỉ có nó mới là ngọn hải đăng vững vàng để thuyền con không lạc lối giữa đêm đen của cuộc đời.
Con yêu dấu, đến hôm nay thì mẹ tin chắc rằng con đã biết mình mang trong tim món quà vô giá đó của mẹ, phải không con?
Vancouver tháng 9 năm 2020