Trần Mộng Tú và “Lòng nào như suối cạn”

Ảnh: Inga Jagminaitė/Unsplash

Trần Mộng Tú sinh năm 1943 tại Hà Đông, di cư vào Nam năm 1954. Chị làm thư ký cho hãng thông tấn Associated Press ở Sài Gòn từ năm 1968 đến năm 1975 và thường xuyên cộng tác với các tạp chí văn học ở Mỹ. Sau năm 1975, chị sang Mỹ định cư, viết truyện nhi đồng cho báo Los Angeles Times từ năm 2000 và làm thơ tiếng Anh để đưa vào sách giáo khoa trung học ở Mỹ. Trần Mộng Tú vừa là tên thật vừa là bút hiệu.

Tác phẩm của Trần Mộng Tú:

– Thơ Trần Mộng Tú (tập thơ, 1990)
– Câu chuyện của lá phong (tập truyện ngắn, 1994)
– Để em làm gió (tập thơ, 1996)
– Cô rơm và những truyện ngắn khác (tập truyện ngắn, 1999)
– Ngọn nến muộn màng (tập thơ, 2005)
– Mưa Sàigòn, mưa Seattle (tạp văn, 2006)
– Thơ tuyển Trần Mộng Tú (2009)

Chị có nhiều bài thơ được phổ nhạc như “Gọi anh mùa xuân” được Anh Bằng phổ nhạc, “Kiếp sau” và “Chia tay” được Nhật Ngân phổ nhạc, “Quán lạ” được Hoàng Quốc Bảo và Nam Lộc phổ nhạc. Nhà thơ Du Tử Lê đã giải thích vì sao những bài thơ của Trần Mộng Tú đã trở thành tiếng nói chung và sợi dây tinh thần gắn kết những người Việt di tản cảm thấy lạc lõng ở xứ lạ quê người:

“Trần Mộng Tú là nhà thơ đầu tiên nổi tiếng ngay với những bài thơ đầu tiên của chị ghi lại những cảm thức lạc lõng từ những bước chân tỵ nạn thứ nhất ở xứ người… Phương tiện phổ biến báo chí gần như không có. Nó chỉ được chép tay hoặc chuyền tay giữa những người tỵ nạn tựa những chiếc lá đột ngột lìa cành, bị rải đi khắp nơi trên nước Mỹ bát ngát bao la. Những bài thơ của Trần Mộng Tú xuất hiện trên một tạp chí có số lượng ấn bản đến tay người đọc không quá ba trăm người. Nhưng những bài thơ, những vần thơ của chị đã được nhân rộng bằng phương tiện chép lại, chuyền tay, gửi qua bưu điện. Chúng ta chỉ có thể lý giải hiện tượng bất ngờ hiếm hoi này vì thơ Trần Mộng Tú hiện ra như một sợi dây tinh thần nối kết những trái tim Việt Nam tan tác, tận cùng đáy thẳm lạc lõng. Thơ Trần Mộng Tú hiện ra như chiếc cầu tâm linh cho mọi người còn thấy mình gần gũi với quê cha, đất tổ, qua sợi dây thiêng liêng tiếng Việt.

Ở bậc thềm tỵ nạn thứ nhất, những năm giữa thập niên 1970, nhiều người Việt tỵ nạn còn tập làm quen với phương tiện liên lạc bằng điện thoại. Phương tiện phổ thông nhất của lớp người này là thư từ, là nhắn tin. Trong bối cảnh đó, những rung động của Trần Mộng Tú, qua thơ của chị, là những rung động chân thành, những cảm thức đi ra từ trái tim, không thể gần gũi hơn với người Việt trong hoàn cảnh bị cắt lìa hoàn toàn với quê hương. Một trong những bài thơ viết trên bậc thềm tỵ nạn thứ nhất của Trần Mộng Tú được đám đông đón nhận và mau chóng truyền tụng là bài thơ có nhan đề “Lòng nào như suối cạn”…

(Du Tử Lê, “Trần Mộng Tú, thơ và niềm hãnh diện thi ca Việt”)

“Lòng nào như suối cạn” là bài thơ thể hiện tâm trạng bẽ bàng của hai người thuộc lớp người tỵ nạn đầu tiên mà Du Tử Lê gọi là “bậc thềm tỵ nạn thứ nhất” gặp lại nhau ở xứ lạ quê người, thấy mọi sự dường như đã khác trước dù tình xưa vẫn còn. Ngồi bên nhau trong quán cà phê lạ, hai người nhớ lại những lần gặp nhau trong quán cà phê ở quê nhà quanh năm có nắng ấm, nơi “Đời không có mùa đông”, thấy vị cà phê dịu ngọt như tình yêu nồng nàn trong mắt. Nhưng rồi biến động của thời cuộc đã làm cho biết bao người phải nháo nhác rời bỏ quê hương và lần gặp lại nhau ở xứ lạ quê người, chàng ngỡ ngàng thấy nàng “má đã phai sắc hồng” và nàng thấy chàng “trán đã thêm nếp nhăn”. Chỉ mới có một năm mà đã có biết bao đổi thay và cuộc sống gian nan đã làm cho mọi cảm xúc đều nhạt phai ít nhiều. 

Nhà thơ Du Tử Lê cho biết bài thơ này đã được hai nhạc sĩ phổ nhạc: “Bài thơ in ra, chỉ một tuần sau đã được nhạc sĩ Nam Lộc phổ nhạc với tựa đề mới “Giọt tình sầu”. Và không lâu sau, người thứ hai ở tiểu bang khác cũng chọn bài thơ trên của Trần Mộng Tú để soạn thành ca khúc là nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo, với tựa đề “Quán lạ”.

LÒNG NÀO NHƯ SUỐI CẠN

Ngày xưa trong quán nhỏ
Đời không có mùa đông
Trên môi cà phê ngọt
Trong mắt giọt tình nồng.

Hôm nay trong quán lạ
Hai đứa ngồi nhìn nhau
Trên môi cà phê đắng
Trong mắt giọt tình sầu.

Một năm trời lận đận
Đời ngọt những vết thương
Một năm trời bôi bác
Đời vui những tấn tuồng.

Anh bây giờ đã khác
Trán đà thêm nếp nhăn
Em bây giờ đà khác
Má đà phai sắc hồng.

Mắt nào không lệ chảy
Môi nào thơm hương hoa
Lòng nào như suối cạn
Tình nào đã chia xa.

Một năm trời xứ lạ
Không còn gì cho nhau
Giọt tình cuồng trong mắt
Cũng tan theo nỗi sầu.

Ca khúc “Quán lạ” của Hoàng Quốc Bảo với giọng ca Thái Hiền (trong album “Huyền thoại”)

Ca khúc “Quán lạ” với giọng ca Thái Hiền (trong album “Tịnh tâm khúc” của Hoàng Quốc Bảo)

Ca khúc “Giọt tình sầu” với giọng ca Ý Lan


Chuyên đềbookmark
    Tagtag

      Cùng Tác Giả: Huỳnh Duy Lộc

      Kawabata Yasunari và “Trăng trên mặt nước”

      Huỳnh Duy Lộc (21/02/2021)

      Kawabata Yasunari sinh ngày 14 tháng 6 năm 1899 tại thành phố Osaka của Nhật Bản, cha là một bác sĩ yêu thích văn chương và nghệ thuật đã mất khi ông mới 3 tuổi và ngay trong năm sau, đến lượt mẹ ông cũng từ trần. Kawabata phải sống…

      Nhạc sĩ Lam Phương và Thành phố Buồn

      Huỳnh Duy Lộc (23/12/2020)

      Giữa tháng 12-2020, nhạc sĩ Lam Phương đã nhập viện cấp cứu ở Bệnh viện Fountain Valley (California) khi bệnh tim và tai biến mạch máu não trở nặng. Ông vừa từ trần vào ngày 22-12-2020 ở tuổi 83. Xem thêm: Thành phố Buồn Nhạc sĩ Lam Phương tên thật…

      Ronald Reagan và ngày rời Tòa Bạch Ốc

      Huỳnh Duy Lộc (17/11/2020)

      Những ngày này, người ta thường nhớ lại và nhắc nhau về những giá trị truyền thống của Mỹ, những giá trị định hình nước Mỹ, những giá trị đã mang lại không chỉ sự thịnh vượng mà còn đưa nước Mỹ trở thành ngọn hải đăng cho các khái…

      Bài Ngẫu Nhiên

      Khi nhân loại “thao thức” với… rác!

      Lê Thảo Chi (19/08/2020)

      Thế giới vẫn tiếp tục khổ vì rác và nỗi khổ này càng tăng dần với sự bành trướng không kiểm soát của những bãi rác. BusinessWeek cho biết chỉ riêng Mỹ, mỗi năm nước này thải ra 220 triệu tấn rác. Một nghiên cứu của Cơ quan môi trường…

      Bốn điều đơn giản tạo nên một cuộc sống “đẹp vừa đủ”

      Phạm Nguyễn Thiện Nhân (16/08/2020)

      “Quên tương lai đi. Tập trung làm mọi việc một cách tốt nhất trong vòng 5 phút tới.” – Tom Peters Tôi là fan của Tim Ferriss, tác giả quyển sách nổi tiếng Tuần làm việc 4 giờ (The 4-Hour-Workweek). Tuy nhiên, những hướng dẫn của Tim không dễ áp…

      Tiểu luận Harvard – Matias Ferandel

      Phan Hoàng My (12/01/2021)

      “Chỗ này đi”, cha tôi nói, ra hiệu chỉ cái bàn lớn phía bên phải. Đó là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, chúng tôi chưa ăn uống gì, nhưng trước khi cầm tới menu hay chọn món ăn, cả hai đều bất giác với tay lấy cái hũ…

      Tiểu luận Harvard – Brian Yu

      Phan Hoàng My (30/01/2021)

      Mùa hè sau năm nhất đại học, ngồi trong phòng học cũ với cây bút lông xanh trong tay, tôi chợt nhận ra một điều mà đáng lẽ mình phải thấy rõ từ trước: tôi không biết làm thầy giáo. Nhờ tham gia thi hùng biện, tôi được chọn làm…

      Eric T. Jennings và “nỗi ám ảnh Đà Lạt”

      Huỳnh Duy Lộc (20/09/2020)

      Eric Thomas Jennings sinh ngày 26-7-1970 tại Mỹ, hiện là giáo sư sử học ở Đại học Toronto (Canada), là chuyên gia về các thuộc địa của Pháp. Mẹ anh là người Pháp. Anh thông thạo cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp và có nhiều năm học ở Paris. Anh…

      Tiểu luận Harvard – Leah Marsh

      Phan Hoàng My (01/01/2021)

      Thị trấn tôi ở, thường thường bậc trung trên hầu hết lãnh vực, nên ít khi nào được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông. Nhưng một khi đã được lên sóng là lên ra trò: như lần gần đây nhất chúng tôi được lên TV là có gã…