Nền giáo dục kéo rèm

Minh họa: ChatGPT

Trong clip một học sinh lớp 7 tại Hà Nội túm tóc, ghì đầu và sau đó quật cô giáo xuống sàn đang gây đau đớn cho toàn xã hội, chi tiết khiến tôi thấy sợ hãi nhất, là động tác kéo rèm.

Sau hơn một phút cô giáo bị bạn nam túm tóc, bạo hành, ngoài chút nhốn nháo, thì nhiều em vẫn “ngồi trật tự”, một số em khác thì đi lại, một số khác thì vẫn đùa giỡn. Tuyệt nhiên không ai đến can thiệp, cũng không em nào chạy ra ngoài để kêu cứu. Ngược lại, các em kéo rèm cửa! Ai kêu các em kéo rèm? Lớp trưởng. Vâng, rất chấp hành, rất tuân thủ, rất đúng quy trình…

Đây là một vụ việc kinh hoàng, chấn động toàn xã hội, bởi nó phơi bày “thành tích” của nền giáo dục bao nhiêu năm “trồng người” với những khẩu hiệu to tát, hào nhoáng và những bảng điểm đẹp đến ngây ngất.

Không can thiệp, không kêu cứu, không tìm người trợ giúp, các em kéo rèm! Vì sao kéo rèm? Cần một điều tra chi tiết, đầy đủ, toàn diện về mọi diễn biến và mọi khía cạnh. Nhưng ít nhất và rõ ràng, ai cũng hiểu rằng, vì các em không muốn người khác thấy/biết những điều đang xảy ra. Nền giáo dục bưng bít, suốt bao năm tháng chạy theo thi đua, xếp loại, đã làm các em phản ứng vô điều kiện rằng, cái gì bất lợi cho hình ảnh và thành tích của lớp thì phải giấu đi. Sẽ kinh khủng hơn nếu kéo rèm để “hỗ trợ” bạn tiếp tục đánh cô giáo (hi vọng không phải là điều ghê gớm này).

Sự việc chụp từ clip

Ít nhất, sự thờ ơ và đỉnh điểm là hành động kéo rèm này hé lộ cho ta quá nhiều bệnh tật chết người của nền một giáo dục. Sự sợ hãi đến thảm hại, sự vô cảm đến lạnh người. Và có thể các em không biết phải làm gì trước một sự “sự cố”, ngoài cái nhốn nháo, ngồi xem hoặc vẫn “giữ trật tự”, đó là sự thất bại hoàn toàn trong kết quả dạy học về việc xử lý các tình huống.

Chúng ta nhồi nhét để thi và báo cáo thành tích, khoe khoang thành tích, và bây giờ chúng ta đang nhận lấy sự bất lực của chính học trò chúng ta.

Chúng ta dạy các em im lặng, và bây giờ chúng ta đang nhận lấy chính sự im lặng ấy khi cần lên tiếng.

Chúng ta dạy các em “không phải việc của mình thì đừng đụng vào” và bây giờ, khi chúng ta gặp nạn, không ai đụng vào để giúp ta.

Chúng ta dạy học sinh tự hào với đủ thứ, nhưng không dạy về trách nhiệm và tình yêu thương.

Chúng ta “xử lý nội bộ” và bây giờ học sinh kéo rèm để xử lý nội bộ…

Không biết người ta có định “kéo rèm” vụ việc nghiêm trọng này bằng cách quen thuộc thường thấy, là “điều tra và xử lý người phát tán clip”?

Ngày hôm nay, với những gì chúng ta đang thấy trong cái clip này, đó chỉ là kết quả do chính nền giáo dục và xã hội này “xây dựng” nên. Vâng, chiếc Boomerang đã trở lại, một cách rực rỡ và đầy sức mạnh.

Mỗi ngày, tôi nhận hàng chục tin nhắn “phản ánh” về đủ thứ chuyện, từ người dân đến giáo viên, họ nhờ lên tiếng việc này việc khác, kể các các chuyện thu chi, những hư hỏng và tệ nạn trong nhà trường. Họ “gửi gắm” xong thì xóa tin nhắn để mình không phải liên quan gì. Sự im lặng, nỗi sợ hãi, tính vô cảm đã thấm đẫm vào không chỉ những học sinh đang trên ghế nhà trường, mà người lớn cũng thế, đầy sự khôn ngoan và lòng nhẫn chịu. Đó chính là kết quả của một xã hội, không thể khác được.

Tự hào và hò hét với lá cờ dán trên mặt, rồi vô tư giẫm nát hàng ngàn mét vuông hoa cỏ, xả rác ngập trên các con phố, đánh nhau tranh chỗ ngồi, văng đủ thứ vào mặt nhau…, đó là kết quả của giáo dục và cách mà một xã hội đang vận hành.

Đến lúc hữu sự, cần một dân chúng biết sống có trách nhiệm, có kỷ cương, có văn hóa, thì dù có kêu đến rách cổ cũng vô ích. Dạy những đứa trẻ bằng bạo lực để mong chúng ngoan ngoãn nghe lời, không sớm thì muộn, chính cha mẹ sẽ ăn đòn với chúng. Xã hội cũng thế thôi, gieo nhân nào gặt quả nấy (xin đừng hiểu rằng tôi đang nói cô giáo trong clip).

Nếu chúng ta không choàng tỉnh thì đến lúc muốn thay đổi cũng đã muộn (giờ đã muộn chưa?)

Để đến nỗi dạy dỗ ra một lớp học như thế, trước hết phải có người chịu trách nhiệm. Phải có ai đó từ chức chứ? Clip này dù đau đớn đến đâu, cũng mở toang cánh cửa sự thật để một quốc gia biết mình cần làm gì và phải làm gì. Nếu không vỡ ra được cái điều thường tình ấy thì mọi sự bàn bạc, kể cả bài viết này, đều chỉ bằng thừa.

Nguồn: Facebook Thái Hạo

Chuyên đề bookmark

Mạng xã hội viết gì?

Cùng Tác Giả: Thái Hạo

Nói thêm về ‘vụ án chính trị’ Trấn Thành (*)

Thái Hạo (09/09/2025)

Khác biệt không có nghĩa là lệch pha, đoàn kết không có nghĩa là bầy đàn. Chỉ có trong sự tôn trọng cá nhân, thì một cộng đồng mới có thể tự nguyện gắn kết lành mạnh, tạo nên sức mạnh đa dạng…

Một bộ sách giáo khoa – Xin hãy chém đầu tôi đi đã!

Nguyễn Thị Tịnh Thy (20/09/2025)

Chuyện các lãnh đạo muốn Bộ Giáo Dục và Đào tạo biên soạn một bộ sách giáo khoa (SGK) ngoài ba bộ sách đang sử dụng đã từng được bàn đến từ năm 2023 (thời kỳ ông Vương Đình Huệ làm Chủ tịch Quốc hội). Hai năm qua, các chuyên…

Sách giáo khoa và cuộc cách mạng khứ hồi

Nguyễn Thị Tịnh Thy (19/09/2025)

Những người từng được thụ hưởng nền giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa thì hiểu được tính ưu việt, văn minh, tự do, khai phóng của mô hình nhiều SGK…

Nói thêm về ‘vụ án chính trị’ Trấn Thành (*)

Thái Hạo (09/09/2025)

Khác biệt không có nghĩa là lệch pha, đoàn kết không có nghĩa là bầy đàn. Chỉ có trong sự tôn trọng cá nhân, thì một cộng đồng mới có thể tự nguyện gắn kết lành mạnh, tạo nên sức mạnh đa dạng…

Nhân vụ Trấn Thành vén màn bí mật chiến tranh nhân dân trên mạng

Nguyễn Anh Tuấn (09/09/2025)

Điểm chung của những phong trào chính trị cực đoan này nằm ở chỗ: dù nhắm đến những đối tượng khác nhau, chúng đều nhân danh cái chung để tiêu diệt cái riêng, nhân danh quyền lợi mơ hồ của tập thể để thủ tiêu chủ quyền cá nhân…

Bài Ngẫu Nhiên

Tham Vọng Là Gì?

Lê Thảo Chi (06/07/2020)

Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao có những người bẩm sinh đã có nhiều tham vọng trong khi nhiều người khác cần có động lực để thổi bùng lên ngọn lửa khát vọng, và cũng có vài người chưa bao giờ có khát vọng cho riêng mình? “Tham…

A.I. sẽ giết chết web?

TheNewViet (12/09/2025)

“Bản chất của Internet đã thay đổi hoàn toàn,” Prashanth Chandrasekar, giám đốc Stack Overflow – nhận xét.

Bà già và những con búp bê vải

Lưu Hương (13/08/2020)

Có lần người ta thấy hình ảnh của bà trên một tờ báo, minh họa cho bài viết về những người bán hàng rong. Lần khác, người ta lại thấy bà trong loạt phóng sự ảnh về cuộc sống và con người Hà Nội. Bao giờ bà cũng ngồi ở…

Sài Gòn, lạng qua lạng lại làm chuyện bao đồng

Nhật Quang (22/06/2021)

Dịch bệnh đang làm khốn đốn Sài Gòn. Chợ búa đóng cửa, hàng quán tê liệt. Đường phố vắng tanh. Bất chấp tất cả những điều đó, người Sài Gòn vẫn sống với “kiểu Sài Gòn”, với muôn vàn câu chuyện cảm động. Đây là những ghi chép ngắn từ…