Lời thú tội của một nhà báo hèn

Minh họa: Jan Kahánek/Unsplash

Lời thưa:

Tác giả của bức thư này là một phóng viên trẻ, làm việc cho một số cơ quan truyền thông quốc tế. Trong một lần Angie (tên đã được thay đổi) liên lạc để phỏng vấn, chúng tôi quen nhau. Cô quý mến những người “cầm bút bất đắc dĩ” như tôi. Còn tôi thì luôn trân trọng, ngưỡng mộ những người tài giỏi, nhất là những người trẻ tuổi.

Một lần, tôi gửi cho Angie đường link trang web Mất Ngủ và Fanpage Đường Về Nhà, chỉ để cô tham khảo, xem liệu có giúp ích gì cho những đề tài sắp tới mà cô định viết không. Hai hôm sau, Angie viết cho tôi một bức thư, kèm lời nhắn:

“Nếu được, chị đăng trên trang Đường Về Nhà và Facebook của chị nhé, coi như lời cảm ơn dành cho những ai đang âm thầm làm việc trong bóng tối vì lẽ phải và vì sự thật.”

Tôi mang lá thư và câu chuyện của cô phóng viên trẻ kể lại cho các bạn trong nhóm Mất Ngủ. Mọi người đều vui, và cũng rất cảm động. Các bạn nói rằng, trong những lúc cô đơn, khó khăn và bị nguy hiểm bủa vây, có thêm một lời khích lệ và đồng cảm như thế này là vô cùng quý giá. Theo nguyên tắc, Fanpage chỉ đăng các câu chuyện và video về dân oan, nên chúng tôi quyết định sẽ đăng bức thư của cô lên trang web Mất Ngủ.

Khi tôi vừa chuẩn bị đăng, Angie nhắn thêm:

“Hình ảnh người mẹ trong câu chuyện em kể sao thấy giống chị quá. Bà ấy cũng cầm ba-nô biểu tình một mình trên đường phố. Chị cũng vậy, từng một mình cầm tấm biển phản đối Formosa giữa phố. Thật là những con người lẻ loi, đơn độc.”

Đúng là như vậy. Nhưng tôi tin rằng, chúng ta sẽ trở thành Số Đông nếu những con người Đơn Độc ấy tập hợp lại, đứng cạnh nhau và cùng cất tiếng nói cho một khát vọng chung của dân tộc.

Phạm Thanh Nghiên

__________

LỜI THÚ TỘI CỦA MỘT NHÀ BÁO HÈN

Đó là một mùa hè vào năm 2023. Tôi đi ăn cùng bạn và đi bộ về nhà vào khoảng 13.00 tại đoạn đường Phan Chu Trinh. Tôi nhớ rằng hôm đó tâm trạng của tôi rất tốt. Trời rất đẹp và như thường lệ, tôi luôn tự hào về bản thân.

Tôi kể với bạn tôi về những bài báo an sinh xã hội tôi đã viết và được nhiều độc giả đón nhận cùng những lời khen có cánh. Lúc chuẩn bị sang đường ở ngã tư Phan Chu Trinh – Trần Hưng Đạo, tôi nhìn thấy một phụ nữ khoảng 60 tuổi khuôn mặt dạn dày sương gió, đứng cầm một pa-nô màu đỏ kêu gọi Tổng bí thư minh oan cho con trai bà – người đã chết vì nhục hình trong đồn công an ở Hà Nội.

Những dòng chữ đủ to để một người đi qua cũng có thể đọc được. Bà đứng ở một góc khuất nhưng ở vị trí cột đèn giao thông nên bất cứ ai dừng xe cũng sẽ thấy. Bà đi một mình, và giơ những dòng chữ đau thương ấy một mình. Có lẽ bà chỉ chọn một góc phố ấy và chọn đấu tranh đơn độc để tránh bị kết tội gây rối trật tự như bao người biểu tình ôn hoà khác?

Tôi đọc được những dòng chữ và ngập ngừng. Chỉ đọc thôi mà tôi đã run sợ. Tôi đi qua bà vài bước rồi quay lại. Ở phía bên kia đường, tôi nhìn thấy hai người đàn ông bặm trợn đang nhìn chằm chằm vào tấm pa-nô của người phụ nữ. Linh cảm cho tôi biết họ là ai, và trong tôi lúc đó chỉ dấy lên nỗi sợ hãi cho sự an toàn của chính mình.

Tôi quyết định về nhà.

Nhưng từ đó đến giờ tôi không tha thứ cho sự hèn hạ của bản thân. Tôi cũng muốn nói rằng con người mà bà nghĩ là sẽ giải quyết vấn đề của bà, liệu có phải là người thực sự quan tâm đến công lý?

Tôi đã không hỏi chuyện người đàn bà ấy, một điều tối thiểu của một nhà báo thấy nỗi oan trước mắt, nhất là khi lại đến từ một bà mẹ có khuôn mặt khắc khổ trạc tuổi mẹ tôi. Và đó lại là một người dũng cảm nói ra nỗi oan ấy giữa thanh thiên bạch nhật, bất chấp rủi ro trước một bộ máy cầm quyền tàn bạo.

Giá mà tôi không hiểu tí gì về thể chế này, giá mà tôi không biết bao nhiêu người đã bị bỏ tù vì giúp dân oan thì có lẽ tôi đã dừng lại bên bà.

Tôi chỉ muốn nói một lời xin lỗi yếu ớt và mong cho bà bình yên, dù sự bình yên ấy là rất khó nếu như không nói là hoang tưởng. Tôi chỉ muốn nói rằng câu chuyện của bà có thể sẽ không xuất hiện trên truyền thông. Nó phải bị quên lãng vì có những thế lực nào đó, muốn như vậy. Nhưng tôi không hết dằn vặt bản thân vì đã không (dám) đứng lại nghe câu chuyện của bà.

Bởi lẽ đó, tôi cảm ơn những con người đã dám viết về dân oan và còn công khai bảo vệ họ. Tôi xin tri ân những nhà báo hiện đang ở tù; hay đang bị bắt cóc ở một nơi xa xôi mà cộng đồng không hề hay biết.

Tháng Bảy, 2025

Chuyên đề bookmark

Chuyện gì ở Việt Nam?

Cùng Tác Giả: Phạm Thanh Nghiên

Kỹ sư Đinh Thị Thu Thủy – người đi gieo mầm tự do

Phạm Thanh Nghiên (17/10/2025)

Khi Giải Nobel Hòa bình năm 2025 được trao cho Maria Corina Machado, nhà hoạt động nhân quyền, nữ chính trị gia 58 tuổi của Venezuela, tôi chợt nghĩ đến Đinh Thị Thu Thủy, người đã lặng lẽ đi gần hết chặng đường bảy năm tù giam, trong sự cô…

Phan Tất Thành – người dấn thân thầm lặng

Phạm Thanh Nghiên (19/09/2025)

Phan Tất Thành đã lặng lẽ dấn thân, không ồn ào, không cần ai công nhận… Và bây giờ, người thanh niên ấy vẫn một mình chịu đựng những năm tháng tù đày…

Kỹ sư Đinh Thị Thu Thủy – người đi gieo mầm tự do

Phạm Thanh Nghiên (17/10/2025)

Khi Giải Nobel Hòa bình năm 2025 được trao cho Maria Corina Machado, nhà hoạt động nhân quyền, nữ chính trị gia 58 tuổi của Venezuela, tôi chợt nghĩ đến Đinh Thị Thu Thủy, người đã lặng lẽ đi gần hết chặng đường bảy năm tù giam, trong sự cô…

Nói với các bạn an ninh cộng sản

Đặng Đình Mạnh (17/10/2025)

Có lẽ, trong cuộc sống hôm nay, giữa bao nhiêu âm thanh hỗn độn của thời cuộc, những lời nói thẳng thắn thường sẽ là thứ khó nghe nhất. Tôi biết điều đó. Nhưng có những điều, nếu không nói ra, thì sẽ mãi là sự vô trách nhiệm, sự…

Về vụ án Trịnh Bá Phương

TheNewViet (30/09/2025)

Tuyên Bố Chung của Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam và Người Bảo Vệ Nhân Quyền Ngày 27 Tháng 9 Năm 2025 về việc Tù Nhân Lương Tâm Trịnh Bá Phương Bị Kết Án 11 Năm Tù. Ngày 27/9/2025, Toà án Nhân dân thành phố Đà Nẵng đã mở phiên…

Nuôi trẻ em ở Sài Gòn giờ tốn kém lắm

Song May (23/09/2025)

Với mức sinh ngày càng giảm, từ 2,11 con/phụ nữ (năm 2021) xuống 2,01 (2022), 1,96 (2023) và 1,91 (2024) – mức thấp nhất trong lịch sử – và có thể tiếp tục giảm trong những năm tới, chính quyền Việt Nam đã ban hành chính sách khuyến khích đẻ….

Bài Ngẫu Nhiên

Tiểu luận Harvard – Matias Ferandel

Phan Hoàng My (12/01/2021)

“Chỗ này đi”, cha tôi nói, ra hiệu chỉ cái bàn lớn phía bên phải. Đó là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, chúng tôi chưa ăn uống gì, nhưng trước khi cầm tới menu hay chọn món ăn, cả hai đều bất giác với tay lấy cái hũ…

Tiểu luận Harvard – Nikolas Paladino

Phan Hoàng My (12/01/2021)

Tôi được học định nghĩa của từ ung thư hồi 14 tuổi. Khi đó tôi đang làm bài kiểm tra của môn sinh học, chương 7, thì thấy câu hỏi cuối cùng là “Ung thư là gì?”. Tôi đã trả lời “Ung thư là sự sinh trưởng bất thường không…

Tiểu luận Harvard – Erik Fliegauf

Phan Hoàng My (11/01/2021)

Ở Ấn Độ tôi không thấy nhiều cầu vồng. Chúng ẩn náu trong những cơn mưa gió mùa hay vì quá sợ hãi thời tiết nóng bức ngột ngạt. Tôi cũng vậy. Tôi lo sợ phải phơi bày cái nửa kia của mình trong một đất nước không ưa người…

Tiểu luận Harvard – Alexandra Todorova

Phan Hoàng My (18/01/2021)

Là một đứa bé lớn lên trên hai châu lục, cuộc đời tôi luôn được xác định bởi câu hỏi “Nếu như….?”. Nếu như tôi được sinh ra ở Mỹ thì sao? Nếu cha mẹ tôi không có được tấm thẻ xanh thì sao? Nếu chúng tôi cứ sống ở…

Tại sao các quốc gia thất bại, phiên bản Mỹ

Lê Thanh Hiền (22/01/2021)

Trên NPR mới đây, hai tác giả Daron Acemoglu và James Robison vừa phân tích về sự kiện đáng tiếc ngày 1-6-2021 khi những người ủng hộ cựu Tổng thống Donald Trump đã tấn công và phá hoại trụ sở Quốc hội Hoa Kỳ. Bằng lăng kính nhìn nước Mỹ…

Đây là thời cần phải “khuyến mại” bằng… sự tử tế

Lê Thảo Chi (26/09/2020)

Có thể nói rằng ở thời này, việc kinh doanh theo kiểu bòn rút tài nguyên, chỉ biết móc túi người tiêu dùng và bất chấp mọi hậu quả môi trường địa phương chẳng khác gì việc tự khai tử khỏi thị trường. Nói cách khác, doanh nghiệp phải học…